Skip Ribbon Commands
Skip to main content

Chi tiết Thủ tục hành chính

Chi tiết Thủ tục hành chính  
Tên thủ tục Một tấm lòng từ việc làm... khó hiểu
Lĩnh vực TTHC
Cơ quan giải quyết
Nội dung
Đó là một ông già nhỏ thó, nhanh nhẹn, ăn mặc giản dị quần áo lính cũ. Nắng hay mưa ông cũng có mặt, đúng giờ gần như chiếc đồng hồ. Ông đeo một xắc cốt vải bạt và trên tay là chiếc túi xách nhỏ, đôi mắt còn tinh. Ông chăm chú nhìn trên đường để tìm những chiếc đinh, những con bu lông ốc vít văng vãi trên đường. Tất cả các phế liệu kim loại ông đều thu lượm và bỏ vào túi. Đoạn đường cố định ông đi là đoạn Phủ Lý - Đồng Văn, khoảng 11 km.
Sáng đi, gần trưa lại ngang qua cửa hàng tôi. Ông xà vào làm chén nước, điếu thuốc lào và bán lại cho tôi những con ốc long ra từ các loại xe cơ giới tham gia giao thông trên đường. Số phế liệu tôi không có nhu cầu nhập ông lại bán cho các hàng thu mua phế liệu, được bao nhiêu ông mang ra cây xăng Lam Hạ đổi lấy tiền chẵn và gấp cẩn thận bỏ túi.
Một lần rỗi việc tôi tán chuyện với ông: "Bố già bị vợ đuổi hay sao mà cứ “lang thang cơ nhỡ” quanh năm ngày tháng trên đường thế?”. Ông mắng tôi: "Đừng láo! Tôi nghỉ hưu lương tháng bốn năm triệu, có nhà mặt phố, con tôi toàn bác sỹ kỹ sư”. Ông rút trong sắc cốt ra những tấm hình cùng các bạn già cựu chiến binh chụp với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, những chứng nhận huân, huy chương, đặc biệt là các phiếu công đức, các chứng nhận của mặt trận tổ quốc các cấp...
Tôi lại lục vấn ông: Lắm tiền thế ông đi nhặt phế liệu làm gì cho khổ. Nhìn xói vào mặt tôi, ông bổ xả: Thế nhặt phế liệu là xấu à! Tôi già rồi không làm được việc Nhà nước, trình độ học vấn thấp nên không tham gia việc khác được.
Tôi đùa: Nhặt phế liệu ngày có nổi 3 vại bia không bố. Ông cười: Chăm đi cũng bình quân ngày được 30 ngàn, có khi gặp các “của độc” còn nhiều gấp mấy lần như thế.
Mấy năm trôi qua, tôi và ông thành người thân. Ông nhận mẹ tôi là chị và bắt tôi gọi là cậu. Việc gì ông cũng giúp. Nhiều lần ông nhặt được giấy tờ rơi (bọn kẻ cắp lấy ví rút hết tiền vứt lại) ông đem về gửi tôi rồi thông báo cho chủ nhân đến nhận.
Ông bảo: Không làm việc lớn thì làm việc nhỏ đã sao. Tôi nhặt đinh ốc, nhặt các vật nhọn để không đâm thủng lốp xe máy ô tô, vừa lợi cho xã hội, cộng đồng, cũng là luyện tập cơ thể.
Ông có căn nhà 2 tầng khá đẹp ở cổng Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hà Nam. Căn phòng ông ở , phía ngoài là cây cảnh đắt tiền và vô vàn lồng chim líu lo suốt ngày. Đặc biệt căn phòng ông có bộ sưu tập ảnh Bác Hồ qua các thời kỳ lập nước. Ông Long còn có bộ sưu tập tem thật đầy đủ, các loại tiền Chính phủ đã lưu hành...
Còn mấy hôm nữa là giỗ mẹ tôi. Ông đến sớm hỏi han vợ chồng tôi tổ chức thế nào và mua trước hoa quả bánh trái bày lên ban thờ thắp hương. Trong khói thuốc lào ông liu riu mắt nhìn tôi và nói: Tao biết mày viết văn là nghèo lắm nên tao thương.
Tôi cười nghèo thì con cũng đủ ngày ba bữa. Con vừa đi cứu trợ đồng bào Hà Tĩnh về, ở trong ấy còn khổ gấp vạn lần chúng ta. Cậu đã ủng hộ bão lụt chưa đấy? Mà cậu ủng hộ bao nhiêu?
Ông lẳng lặng rút trong xắc cốt chìa ra 2 tờ chứng nhận của mặt trận Tổ quốc các cấp với số tiền là 5.000.000 đồng. Ông bảo sẽ tiếp tục ủng hộ những hoàn cảnh khó khăn./.